gữi tâm vô lệ, phương
hồng quế, trang thanh lan,
phạm hoài hương, uyên
nguyên, nhật nguyễn, thoếu khanh,
trm kha, phạm đình
thừa, cát ngô, thọ trần, ngô trúc khánh,
mặc nhân thế, xuân
an, sông lủy, dung, ngọc trai, phạm hòa.
Em
có hẹn, tháng tư mùa phượng vỹ
Sẽ
trở về Phan Thiết để thăm quê
Đường
Nha Trang đâu cách trở sơn khê?
Sao
cứ vẫn vô tình, dành lỗi hẹn
Nhưng
rồi em vẫn không bao giờ đến
Vì
tháng tư máu lửa ngập đất trời
Thảm
thương cho số phận của con người
Đang
hạnh phúc bỗng chìm trong địa ngục
Cũng
từ đó, ta thành tên ngoại cuộc
Đứng
bên lề, khóc thế sự đổi thay
Nhưng
trót hẹn, nên hết tháng qua ngày
Vẫn
tìm em, khắp nẻo đời khổ lụy
Em
có hẹn tháng tư mùa phượng vỹ
Về
quê xưa sống lại những ngày vui
Thuở
áo trắng, bước chân sáo yêu đời
Thời
hoa mộng, mắt ô môi ướp mật
Ta
sẽ rong khắp phố phường Phan Thiết
Qua
lối đường tràn ngập bóng trăng mơ
Đến
sông Mường, ngóng dòng nước lửng lờ
Nghe
cô gái nghêu ngao niềm tâm sự
Rồi
ta lại quay về trường lớp cũ
Nhặt
dư hương mà nhắc chuyện trăm năm
Tìm
kỷ niệm trong cõi mộng thì thầm
Của
hai trái tim yêu đang mở hội
Nhưng
mà em, đã chẳng bao giờ tới
Tháng
tư đen, rồi những tháng tư buồn
Để
gốc phượng già đứng khóc cô đơn
Trơ
mắt nhìn, chỉ người dưng, kẽ lạ
Trời
lạnh tháng tư ra ngóng biển
trút
ly rượu đắng xuống giòng sông
rượu
tan vào sóng không từ biệt
nhưng
vị nồng phơi khắp đất trời
nhờ
nước chỡ lòng xuôi tám hướng
xin
mời bằng hữu cõi miên man
những
chàng khố rách đời Phan Thiết
có
thủa chia nhau điếu thuốc tàn
những
bạn một thời chinh chiến cũ
nhớ
hoài nơi chốn bước quân qua
núi
đồi, bờ rạ, sông cùng suối
vọng
gát đêm trăng khóc nhớ nhà
những
bạn chung tù đêm tịch mịch
chia
nghe tiếng quát bóng đèn chai
sớt
lon cháo cám heo từ bếp
thèm
chut hơi men giữa bến đời
những
bạn đầu trần kinh tế mới
ruộng
về trợt té xuống cầu ao
đỉa
chê hết máu không thèm tới
vàng
vọt thân trai mảnh chiến bào
Phan
Thiết nay xưa tình cũng cạn
bạn
nằm rừng núi khó thăm nhau
bạn
gần xe ngựa chia giai cấp
bạn
chết mồ xiêu biết chốn nào?
chơi
vơi niềm nhớ vàng trên giấy
mưa
lại bay bay nhuộm lối sầu
thơ
viết tình phơi trên nét chữ
khác
đầy kè đá gởi về đâu
cố
nhân giờ chỉ là đêm mộng
vũ
trụ nhân gian một lối về
ngồi
tiếc thủa còn manh áo bạc
tình
quê, tình bạn cõi đam mê
thơ
viết ngẩn ngơ càng tủi hận
đất
trời lặng ngắt bạn bè ơi
vầng
trăng ai nở chia hai mảnh
nửa
gói tình quê, nửa lịm đời
SAY
TỈNH LẠI MƠ
CHUYỆN
VÁ TRỜI
anh
hùng buổi trước hờn vong quốc
mài
kiếm dưới trăng để đợi thời
ta
phận lính quèn, đời loạn lạc
co
ro ngồi khóc cuộc chia phôi
núi
vẫn hờn căm, sông lặng lẽ
ngẩn
ngơ thương thuở sống hào hùng
ta
cũng một thời làm lính trận
nên
cùng sông núi chuốc đau thương
đêm
nay ngất ngưởng bên bàn rượu
say
tỉnh lại mơ chuyện vá trời
tới
lúc vầng trăng hoen ủ rũ
mộng
tàn theo rượu đắng khô môi
tưởng
tiếc bỗng dưng làm đứt ruột
chao
ơi đời đã hết rồi sao ?
bạn
bè trăm đứa nay còn một
ta
biết tìm đâu để nhớ nhau ?
còn
đây là những cung thương cũ
của
phím đàn xưa đã loạn dây
âm
hưởng cũng chìm trong quá khứ
đời
buồn thảm quá, làm sao vui
xưa
ta với bạn thường nâng chén,
mỗi
lúc dừng quân ở vệ đường
nay
sồng cô đơn nơi góc biển
một
mình với bóng uống trăng suông
đêm
nay đứng ngóng về bên đó
ngơ
ngẩn chờ ai thêm xót thương
biển
vẫn vô tình cơn sóng vổ
bỏ
ta ngồi đợi, suốt canh trường
VỀ
ĐÂU ?
ừ
nhĩ, từ khi rời xóm học
phong
trần gánh nặng buốt đôi vai
tháng
tư ra biển soi dòng nước
mới
biết hoa niên vuột mất rồi
nên
trách làm chi người xóm cũ
đem
tình đùa cợt với trăng sao
để
dòng mực tím hoen trang sách
làm
mãnh tim non sớm nghẹn ngào
vẫn
biết mỹ nhân từ vạn cổ
lả
lơi môi mắt lụy anh hùng
còn
em lấy nụ hôn trinh trắng
réo
rắt tim ta vạn nhớ thương
xa
xót kiếp đời tên lãng tử
ta
làm thơ đổi rượu tiêu sầu
gìờ
đây mộng mị đà òa vỡ
đâu
khúc phượng cầu thuở luyến lưu
nhớ
hôm về ghé thăm Phan Thiết
thềm
cũ rêu phong bước chân quen
trường
lớp lẻ loi trong nắng hạ
phượng
gầy xơ xác rụng cô đơn
ừ
nhỉ bao năm chờ ngút mắt
nay
đem trút cạn với men sầu
ngổn
ngang trong cốc, đời hư ảo
nay
sẽ về đây, mai về đâu ?
ÁO
ANH SÚT CHỈ LÂU RỒI
nhớ
mãi mùa hè năm học cuối
em
ngồi đan áo lạnh mùa đông
tặng
người yêu sắp ra tiền tuyến
tình
nghĩa, trời ơi quá mặn nồng
mặc
áo em đan hồn nhức nhối
như
ngàn kim nhọn cắm vào tim
bao
mùa áo đã mòn tơ sợi
màu
cũng phôi pha với tủi hờn
áo
mất trong những ngày chạy loạn
tình
thì tan vỡ tự năm nao
còn
em biệt tích từ thôi học
chỉ
một mình ta, chịu đớn đau
trước
ngày mất nước, đôi lần phép
lại
đến nhà em để nhớ thương
mái
ngói, tường vôi như buổi nọ
chỉ
người năm cũ, lạc hà phương ?
nhớ
mãi mùa hè năm học cuối
sao
quên manh áo lạnh em đan
lại
thương vở kịch hồn chiến sỉ
nên
chịu bao năm cảnh bẻ bàng
ANH
VỀ PHAN THIẾT
Anh
về Phan Thiết ngang Xuân Lộc
còn
nhớ tháng tư hận ngút trời
có
ghé Chứa Chan đồi Phượng Vỹ
khóc
đời tù ngục máu xương rơi
có
đi cúng Phật trên Tà Cú
đến
Gió Ngàn Phương vọng hải đài
tìm
lại một thời làm lính trẻ
đêm
ôm súng lạnh nhớ thương ai
có
xuống bến tàu khu nghĩa địa
đừng
quên mặc niệm những hồn oan
bỏ
mình trên biển hồi di tản
u
uất bao năm nỗi hận hờn
đừng
quên thăm lại Quân y Viện
thắp
một nén hương mộ bạn mình
lính
trận dân lành chung buổi giổ
tháng
tư Phan Thiết loạn đao binh
có
vào vườn hoa thắm lầu nước
nhớ
nhặt giùm nhau kỷ niệm xưa
trên
những hàng vông băng ghế lạnh
hắt
hiu rét mướt gió mưa đùa
có
dến truờng yêu thời tuổi học
thảm
thê nay đã đổi tên đường
làm
cho thăm thẳm bờ ly cách
ngơ
ngác đi tìm nẻo nhớ thương
có
ghé chợ Cồn Chà Đức Thắng
nhà
thương, xóm mới, động Làng Thiền
kiếp
nghèo, ngõ hẹp, người Phan Thiết
chia
sớt giùm nhau nổi oan khiên
có
viếng Hòn Rơm, chơi Mũi Né
đừng
quên những ngụm nước Bầu Sen
Thái
An cát động sầu muôn thuở
quán
lẽ mưa bay tiếng lục huyền
có
về thắm bốn quận miền bắc
chắc
thấy bâng khuâng nhớ những ngày
nằm
võng đu đưa trên quốc lộ
thương
em đợi giặc gíó ngàn bay
có
qua phố chợ ba ngày tết
nhớ
một vòng hoa tặng mẹ hiền
mang
chút hồn quê khi trở lại
cho
người lữ khách đón tân niên
CHUYỆN
NGƯỜI THƯƠNG BINH
có
lần từ Mỹ về Phan Thiết
theo
bạn rong chơi tận Phú Long
bửa
tiệc nhà giàu đầy rượu thịt
đời
vui như lạc cảnh tiên bồng
đang
lúc ngã ngiêng cười ngặt nghẽo
bổng
ai vừa trổi khúc bi ca
tiếng
đờn vọng cổ hờn,than,oán
não
nuột trời ơi, nước mắt hoà
ra
ngõ gặp anh người hát dạo
cụt
chân, mù mắt, lết xe lăn
phong
trần nhuộm bạc đời trai trẻ
nhưng
nét nam nhân vẫn khắc hằn
Mấy
chục năm sầu, bao biển lệ
mà
anh vẫn giữ áo hoa rừng
chiến
y chằng chịt trăm lần vá
bạc
phếch, đoạn trường lắm thãm thương
anh
hát toàn bài chinh chiến cũ
điệu
ru nước mắt, nát tim người
hò,
xề, sang, xứ như oà thét
khiến
kẽ vong gia cũng tã tơi
tàn
tiệc mỗi người đi một nẽo
loạn
ly đời thế, mấy ai vui ?
tôi
về xứ lạ làm bồi Mỹ
quên
chuyện long đong, khóc lẫn cười
nhân
có bạn từ Phan Thiết tới,
hỏi
tin người hát dạo thưong binh
mới
hay anh đã ôm đàn chết
giữa
một đêm mưa trước mái đình
buổi
đó vì đời làm lính trận
tàn
cơn lửa loạn chịu thương đau
nay
trơ nấm đât hoang vô chủ
định
mệnh gì đâu quá nghẹn ngào.
KIẾP
NGƯỜI NHƯ THẾ
SAO
KHÔNG ĐIÊN ?
tháng
hai bạn ở Ban Mê Thuộc
gởi
cánh thiệp hồng báo tin vui
hứa
sẽ về quê làm đám cưới
với
người yêu cũ, thuở đôi mươi
bạn
viết rằng em, giờ vẫn đẹp
như
thời áo trắng mới quen nhau
môi
son, mắt biếc càng thêm nét
làm
khách tình si, lắm khổ đau
đời
lính rủi may, ai biết được
nên
mừng cho bạn vẹn tơ vương
để
đừng khổ lụy như ngày trước
cũng
bớt cô đơn giữa dặm trường
tháng
ba giặc chiếm Ban Mê Thuộc
bạn
chẳng kịp về trọn cuộc vui
thì
đã phơi thây ngoài chiến tuyến
mộng
thắm tàn theo xác thân rời
tháng
năm nước mất, về Phan Thiết
mới
biết hung tin của bạn hiền
tang
lễ đoạn trường thay tiệc cưới
kiếp
người như thế, sao không điên?
Bốn
mươi mốt năm nơi đất khách,
hoài
mơ phải có một ngày nào
tìm
được nấm mồ hoang, đói, lạnh
của
người lính trận, chết thương đau
viết
từ xóm cồn hạ uy di
tháng
tư 2016
mường
giang
No comments:
Post a Comment